Duyên Và Nợ

ngày 27.02.14


Em cứ bảo mình có duyên không nợ
Mà theo anh mình có nợ không duyên
Nợ từ ngày mình gặp gỡ đầu tiên
Nơi phố thị tiếng măng cầm thánh thót
Nợ từ thời mình cùng vào Đệ Thất
Chung lớp chung trường ròng rã bốn năm
Nợ từ ngày anh ở Mỹ về thăm
Môi mắt đó đảo điên lòng lính trẻ

Rồi biệt tích hơn hai mươi năm lẽ
Bỗng một chiều nắng nhạt Nam Cali
Gặp lại nhau lệ ngưng đọng bờ mi
Vui cuống quít trong vòng tay ôm vội
Anh hỏi em mình có duyên hay nợ
Em mỉm cười! – tha thiết quá em ơi!
Em bảo rằng còn tình bạn mà thôi
Đem kỷ niệm chôn sâu vào dĩ vãng!

Chiều mùa Xuân mây trời bay lãng đãng
Anh ngồi đây đơn độc nghĩ về em
Vẫn vui buồn với hai chữ nợ duyên
Vẫn đằm thắm trong mối tình bất diệt
Anh đã biết, lúc nào anh cũng biết
Tình chúng mình sẽ tàn tạ mà thôi
Rốt cuộc rồi cũng chỉ có thương đau
Nhưng không thể làm sao phôi pha được

(Trích trong tập thơ: Cho Quê Hương – Tôi – Và Tình Yêu
Xuất bản 1998)


« TRANG NHÀ »