Biển Vắng

ngày 2.11.17


Trên bờ cát có một người thẩn thơ thờ thẩn
Đắm đuối nhìn nhìn sâu thẳm suốt đại dương
Cơn gió lạnh chập chờn trên đầu lượn sóng
Nghe buốt niềm đau đau quặn thắt trong tim

Và tội nghiệp chút nắng vàng vàng biển cát
Ôm ấp vuốt ve từng đợt sóng chạy vào bờ
Chiều cô quạnh cùng dấu chân người rã rời rời rạc
Mắt dõi trời xa, hồn thơ thẩn thẩn thờ

Ai nhỏ lệ vùi sâu chân vào đụn cát
Thương tiếc những gì trong mòn mỏi tháng năm
Chiều sập tắt theo mơ hồ tiếng hát
Biển sóng mông mênh chia sẻ nỗi thăng trầm

Ngày đi vội mà chiều qua cũng vội
Phù phiếm đời người như bọt nước biển khơi
Ở bên đó biết có còn ai mong đợi
Chuyện trăm năm khan tiếng gọi ơ hời

Biển đã vắng chiều đi càng thêm vắng
Trong hư vô nghe xa lạ bước chân mình
Ngồi bó gối đếm giọt dài giọt vắn
Ghi vào hồn thêm tỳ vết buồn tênh.

031996

(Trích trong tập thơ: Cho Quê Hương – Tôi – Và Tình Yêu
Xuất bản 1998)


« TRANG NHÀ »