Ngày Còn Em Bên Tôi…

ngày 27.12.18

Sáng tác: Trầm Uyên Khanh
Trình bày: Yên Sơn

Tình cờ nghe Quang Lập hát bản nhạc nầy… lòng bỗng dưng xúc động, buồn buồn. Dòng nhạc nghe quen tai nhưng dường như chưa từng nghe trước đây. Có thể quen tai là vì nó là nhạc Bolero, là giọng ca khá đặc biệt của Quang Lập? Rà soát lại rồi tự nhủ “chắc không phải đâu!” Hay là đã nghe đâu đó một hai lần mà không nhớ được. Sự xúc động làm hồn tôi rưng rưng nhớ đến một người, một nơi chốn thật xa xăm trong góc khuất của tâm hồn và bỗng dưng muốn hát.

…Ngày còn em bên tôi là còn mơ với mộng trong đời; ngày còn em bên tôi trăng còn soi bước tôi về tới… để rồi em xa tôi, trời vào thu lá đổ ngập lòng; để rồi em xa tôi, nghe mùa đông tuyết giăng ngập lối. Còn gì đâu em ơi, còn lại đây trong phút giây thôi; giữ đời lời cuối cho nhau, kỷ niệm mình thuở ban đầu…”

Lời nhạc như xoáy vào nỗi buồn sâu kín làm tâm hồn thênh thang thênh thang như trong cõi mộng…

Tôi mở computer tìm bản nhạc và ngồi hát nháp để ghi âm lại gửi lên đây chia sẻ với mọi người. Nhà tôi cắc cớ hỏi, “Dường như ai đó đang có tâm sự à nghen, chắc nhớ nàng nào rồi phải không anh ơi?” Tôi giật mình nhưng kịp thời cười giả lả, “Em… vớ vẩn quá em ơi! Nhạc hay mình thích thì mình hát thôi.” “Nhưng em nghĩ người ta có tâm sự sẽ hát hay hơn đó mà.” “Chắc cũng đúng nhưng mà đúng với người khác chứ không phải anh à nghen.” Tôi muốn đánh trống lảng, “Coi kìa, em phá anh hết hát được rồi! Ngồi yên cho anh ghi âm chút đi!” Nàng cười và chịu ngồi yên cho tôi ghi âm. Thanks God!

Tôi hát với tâm sự miên man miên man, nghĩ tới khuôn mặt với những nụ cười, những dòng nước mắt… đôi khi làm giọng tôi nghèn nghẹn. Dù vậy, rất thực tế, nhà tôi vẫn là bóng là hình, là hiện tại và dĩ nhiên cũng là tương lai! Mấy chục năm, bao nhiêu tháng, bao nhiêu ngày… vẫn chỉ là dĩ vãng nên… nhớ để mà nhớ, thương để mà thương để cuộc đời nầy thêm thi vị, được thăng hoa cho tôi thêm can đảm, nhiều nghị lực sống an vui… tiến về phía mặt trời lặn.

Giữa tháng 12/2018


« TRANG NHÀ »