Vũ Thị Thiên Thư đọc Mưa Nắng Bên Đời

ngày 19.12.18

Mưa Nắng Bên Trời

Từ Thung Lũng Lá Rơi

Sách đẹp, thơm mùi giấy mực, cầm trên tay quyển sách vẫn cảm thấy niềm vui nhỏ nhoi nhen nhúm, trong thời đại điện tử này, với internet, Kindle, Ipad, còn mấy ai luyến lưu với giấy mực?

Viết cho anh Yên Sơn

Gặp nhau qua mối duyên Việt Báo, quý nhau vì tình Huynh đệ chi binh, mối thân tình ngàn dặm từ Ngũ Đại Hồ về Kingwood …Từ Thung Lũng Lá Rơi quạnh hiu đến vùng đất Hữu Tình quanh năm trù phú …vẫn không đủ là khoảng cách vật lý để chia xa… Ngày tháng vẫn qua đi, hẹn nhau lác đác… Mưa Nắng Bên Trời

Ký ức là cuộn phim kỳ diệu, trong mỗi người những chặng đường đi qua, đã để lại những dấu ấn không thể phai nhạt. Với anh, từng khoảng trời xanh, từng cơn mưa lũ, tất cả đã trở thành trang sách, cảm ơn người kể chuyện, đã sẻ chia, đã mở cánh cửa vào khung trời bát ngát gọi là “Ngày xưa…”

Ngày xưa của anh, phu quân và bao nhiêu người trai hùng của thế hệ, những người đã xếp lại bút nghiên chọn binh nghiệp để bảo vệ một nửa phần còn lại của mảnh đất Nam tiến, để giữ lại được cho đồng bào hai tiếng tự do. Những anh “Tuấn chàng trai nước Việt” đã trôi theo vận nước, từ khi bế quan toả cảng chặn đứng sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, từ bản điều trần của Nguyễn Trường Tộ đến phong trào Đông du Kỳ Ngoại Hầu Cường Để, tất cả những gì còn sót lại của nền Nho Học nghìn xưa, cũng không thể tiêu diệt được dòng máu Lạc Hồng khí khái hùng anh, tấm lòng yêu nước thương nhà vô bờ vô bến…

Quyển sách trên tay còn thơm mùi giấy mực, ngọn bút nào mới có thể đầy đủ lột tả tâm trạng, tiếng nói chung của bao nhiêu người trai cùng chung một thế hệ? Quyển sách đọc chậm nhất cho một người ngốn chữ như tôi, vì không chỉ đọc những dòng chữ, mà tôi cảm nhận trong từng mẫu tự. Những dòng tâm tư anh trải ra thành đoạn phim sống động, từng khung tranh tô lại muôn màu sắc mà anh đã dốc hết năng lực trổ tuyệt chiêu. Tôi thấy trong đó có anh, có phu quân cùng bao nhiêu người trai hùng khác nữa, những người thân thuộc, gia đình, anh em, bạn bè… mỗi anh “Tuấn” là một quyển sách đời theo vận nước nổi trôi…

Anh viết như hơi thở, tự nhiên không cần trau chuốt, những trang rất riêng tư, cũng như những trang là tấm gương phản chiếu hình ảnh của một thế hệ trai hùng, những người mang chung một ước mơ soãi cánh, tung trời… Từ những mối tình trên đôi cánh hào hoa, niềm tiếc nhớ khôn nguôi của một khoảng đời đầy kiêu hùng lẫn bi tráng. Cho đến khi đối diện với thực tại hụt hẫng, hành trang làm lại cuộc đời chỉ có hai bàn tay, đương đầu với cuộc sống mới trên một đất nước chỉ biết qua sách vở khi còn là học trò cắp sách, đến khi vào quân ngũ được gởi sang đây huấn luyện chuyên môn thì cũng giống như anh mù sờ voi, quẩn quanh trong những trung tâm huấn luyện, căn cứ quân sự, không biết gì hơn về cuộc sống của các thành phố lớn đầy các cao ốc hay những nông trại thảo nguyên bát ngát, những công xưởng kỷ nghệ với ống khói ngút trời…

Làm sao có thể gom hết chữ để ghi lại một đời sống, một kiếp người đã qua một vòng quay của tuổi thọ? Mưa nắng bên đời nào đã theo đuổi những tháng năm ròng rã, những nốt nhạc thăng trầm như hương như hoa, như tiếng sắc tiếng cầm, khi nhịp nhàng như tiếng mưa rơi trên mái tôn ngày còn xanh tóc ở một quê nhà xa tắp, khi cuồng loạn ngốn nghiến tất cả những chướng vật dưới chân biến thành phố thành bãi gạch vụn ngổn ngang của miền đất mới gọi là quê hương thứ hai.

Làm sao có thể cắt xén, mổ xẻ những trang sách khi người viết ra bằng tấm lòng mở rộng chia sẻ niềm vui, nỗi khó, ngọt đắng cùng nhau… Bên trong cái khuôn thép cứng rắn, danh hiệu võ biền chứa một trái tim nồng nàn sự sống, tóc dù đã hai màu khói sương trên đỉnh, ai dám bảo là đã gác kiếm ẩn cư? Phương đông mặt trời vẫn mọc, dòng máu đỏ vẫn luân lưu, thơ vẫn bay lên trời gió lộng, văn vẫn tuôn chảy như suối nguồn, câu hát ngọt ngào vẫn tồn tại với nhân gian…

Mỗi đoạn đường đi qua, chữ duyên cắc cớ, nghiệp trọng trả vay, khi nằm gối đầu về phương tây, khi hơi thở đã không còn luyến lưu vương vấn, tất cả rồi cũng như cát bụi tan biến vào hư không. Cảm ơn anh, đã chia cùng nhau những tháng ngày quý báu trong cuộc đời còn lại, đã trân quý những phút giây hạnh ngộ hàn huyên, đã chia với nhau chén… Huynh đệ chi binh, tiếng cười hào sảng, câu hát đượm tình…

Không biết trong khoảng đời còn lại, còn có bao nhiêu lần ngồi lại với nhau, ngâm câu thơ khí khái, xuống vọng cổ ngọt ngào, nâng chén, cạn ly… biết chắc một điều Mưa Nắng Bên Đời sẽ luôn luôn nhắc nhở với nhau “đã có một khoảng đời” thở khói súng cùng chung trên quê hương ngày tuổi lớn, lận đận như nhau làm lại từ đầu trên mảnh đất tưởng chỉ là tạm dung mà đã trở thành nơi sẽ gởi nắm tro tàn.

Từng chữ, từng câu, từng trang từng nốt… Mưa Nắng Bên Đời… Thấm tận tâm can…

Vũ Thị Thiên Thư


« TRANG NHÀ »