Kỷ niệm rất cũ

ngày 27.11.20


Ngày xửa ngày xưa…
Không có ai bán dưa
nhưng có người bán lúa giống

Thuở không có quân nên đầu thường ngày đội trời chân vẫn đạp mây bay, sớm đi mưa chiều về gió.

Ở ngày xa xưa đó, rất khó để nhớ thuở nào; hắn theo anh Châu về nhà chơi một buổi. Ý trời dun rủi, gặp cô bé gọi “chú ơi chú” ngon ơ! Thấy cô bé có cái mặt ngây thơ với đôi mắt to tròn đen lay láy; phía trước trán có một cái xoáy nên tính tình nghịch ngợm khỏi chê.

Vậy mà hắn mê nên ngày một ngày hai lại tới! Nghịch vẫn nghịch nhưng hay hờn hay dỗi; lần nào không có quà là ngồi khóc tỉnh bơ!

Đôi khi hắn giả bộ làm ngơ, cô bé lại dậm chân thình thịch. Dậm một lúc không thấy ai nói năng chi lại chạy đi đùa nghịch; đúng là một “tom boy” hắn chỉ biết cười trừ.

Có một lần chú dẫn ra phố chơi, đi mỏi cẳng lại mè nheo đòi ẵm. Chú nói bé đã lớn rồi, nặng lắm; phụng phịu hờn đứng một chỗ không chịu đi. Đâu có mưa mà nước đã hoen mi, chú luống cuống dỗ dành cả buổi.

Lại có một lần chiều tối, cùng đi với ông anh ăn sò ở Nguyễn Tri Phương. Thấy cô nhỏ ăn sì sụp dễ thương, chú ngồi ngó với nụ cười thích thú. Cô bé dẩu môi, liệng vỏ sò vào chân chú, nói cho chừa cái tật chọc quê. Bị ông anh rầy lại nhõng nhẽo đòi về khiến cho chú theo dỗ dành gần chết. Chú coi vậy mà nhát hít, bị trẻ nít ăn hiếp dài dài…

Thời gian trôi qua ngày một ngày hai, cô nhỏ càng lúc càng lớn lên trong nuông chìu, thương mến. Vẫn chú cháu mỗi lần hắn đến nhưng đứng xa dần theo khoảng cách thời gian…

Rồi một ngày Xuân sang… vì nhà xa hắn không thể về ăn Tết. Khi trại độc thân bạn bè đi hết, hắn lủi thủi một mình với chiếc Vespa… chạy loanh quanh, chạy tà tà. Chạy nửa buổi lại về nhà anh Châu nhậu nhẹt. Thấy cô bé khép na khép nép, đứng trước cửa nhà thơ thẩn thần thơ. Chú bước vào cô nhỏ giả bộ làm ngơ, lại len lén liếc nhìn cười chúm chím. Bỗng bất chợt giật chiếc khăn quàng tím hắn đang cầm trên tay trong một thoáng mơ màng…

Nhưng rồi binh lửa tràn lan, hắn ít dịp qua nhà thăm cô bé. Khi cuộc chiến kết thúc trong bi thương, quân và dân tan đàn sẩy nghé hắn đớn đau rời bỏ quê nhà! Năm tháng lặng lẽ trôi qua, đôi khi cũng chợt nghĩ về cô nhỏ và những kỷ niệm thuở thiếu thời!


« TRANG NHÀ »