Thêm Một Bất Ngờ

ngày 25.09.17


Radio Saigon-Dallas với Hoàng Tín diễn đọc


Lá vàng đã rụng đầy sân cỏ ở thời điểm giao mùa. Tuấn đang thu dọn mướt mồ hôi những tàn dư của cơn bão Harvey để lại mà nghĩ đến lúc phải quét dọn xác lá cả chục bao rác đã thấy rêm mình. Tiếng phong linh rời rạc gõ nhịp chứng tỏ gió không đủ để thổi khô mồ hôi làm mệt nhoài thêm. Tuấn ngồi dưới chiếc dù sân sau với ly cà phê, mở thêm quạt và phì phà vài hơi cho bổ phổi cùng lúc quẹt quẹt cái phone tay dự định đọc lướt qua một số tin tức thời tiết và email.

Năm nay không biết phải cái giống gì mà trời làm thiên tai khắp nơi, liên tục… hết Harvey, tới Irma, tới Jose, tới Maria; cái nào cũng gây biết bao nhiêu thiệt hại về nhân mạng cũng như tài sản; trong khi Mexico lại động đất 7.1 lần thứ hai sau lần cuối 6.8 tháng 7 vừa qua cũng làn thương vong cả hàng trăm người với trường học, nhà thương, công xưởng sụp đổ trong giờ hoạt động. Và… Tuấn thật sự bất ngờ khi nhận được email của Deana

Colorado Spring, ngày… tháng… năm 2017

Tuấn thân mến,

Đừng ngạc nhiên! Thấy truyền hình chiếu đi chiếu lại nhiều lần, trong mấy hôm bão Harvey đến Houston với sức tàn phá khốc liệt; thấy vùng T. ở cũng có rất nhiều nhà bị chìm sâu trong nước, tôi đã cố gắng gọi điện thoại nhiều lần nhưng không được, nên chỉ có thể cầu nguyện với Chúa cứu giúp cho gia đình anh và những người thân yêu vượt qua được những hung hiểm của cơn bão. Rồi vì bù đầu với công việc, đến nay mới có cơ hội viết email này hỏi thăm T. với tất cả hy vọng là gia đình anh và những người thân yêu không bị thiệt hại gì. Tối qua Deana ngủ mơ thấy anh vẫn cười nên nghĩ rằng mọi việc không có gì đáng lo.

Deana biết anh có nhiều câu hỏi trong đầu lắm phải không? Được, tôi sẽ viết ra những gì cần thiết thôi nha. Đã gần 5 năm qua không liên lạc, hy vọng là anh không quên mất Deana.

Trước hết phải nói là Deana vẫn mạnh khoẻ, dù tuổi đời ngày một già hơn nhưng nếu luận về xuân sắc thì Deana nhất định không nhường bất cứ một ai trong độ tuổi của mình đâu nha; mỗi lần đi đâu với con gái người ta vẫn nói giống hai chị em. Chắc anh đang mỉm cười há? Tôi vẫn còn làm việc ở trường toàn thời gian nhưng hầu hết việc văn phòng, chỉ dạy một ít giờ thôi. Con gái tôi, Linda, đang có việc làm tốt, đã dọn nhà ở riêng vài năm rồi từ lúc có bạn trai. Bạn trai nó rất tốt, đang làm việc cho Google. Linda đã lớn khôn rồi, tôi không còn phải lo cho nó bất cứ việc gì. Khi nào nó muốn về thăm thì gọi điện thoại báo trước vậy thôi. Rất khó để kéo nó theo mỗi lần du lịch như khi nó còn ở chung. Có hỏi nó bao giờ lập gia đình, nó nói chưa đến lúc… Mẹ tôi qua đời năm trước vì bệnh suy tim. Bà đã ra đi nhẹ nhàng và được chôn cất ở Nam Houston, gần bên mộ ông bà ngoại, theo ý nguyện của mẹ. Sau tang lễ, nếu không sợ cô đơn tôi đã nghỉ hưu luôn; vâng, full retirement, vì tính theo tuổi đời và năm làm việc thì cũng đã quá dư thừa… nhưng sợ loanh quanh một thân một bóng khi mình còn đầy sức sống thì buồn lắm. Dù vậy, đã lên kế hoạch về hưu vào sinh nhật năm thứ 60. Không còn bao lâu nữa. Đừng hỏi sao tôi không đi thêm bước nữa để có người hôm sớm khi về già. Tôi vẫn có nhiều bạn nhưng không tìm được người hợp ý để nghĩ tới chuyện lâu dài. Đi chơi với nhau một thời gian không hợp thì ngưng. Hơn nữa, ở hoàn cảnh của tôi không thể có bạn trai bừa bãi. Anh hiểu mà!

Xin lỗi đã không thông báo việc mẹ Deana qua đời, dù có nghĩ tới, nhưng nghĩ đi nghĩ lại sợ làm bận lòng nhau; hơn nữa, người đi cũng đã đi rồi… nên thôi. Anh không cần hồi âm cho tôi nhưng nếu có, tôi sẽ rất vui đọc nó.

Deana

Không biết sao Tuấn rất thích cách nói chuyện, và viết thư như đọc được lòng người của nàng. Chắc có lẽ vì vậy mà hình bóng đó thỉnh thoảng xuất hiện trong những suy tư bất ngờ của hắn sau bao nhiêu năm dài. Và có lẽ ông Thế Lữ nói rất đúng, “cái thuở ban đầu lưu luyến ấy, ngàn năm hồ dễ mấy ai quên.” Tuấn ngồi nán đọc đi đọc lại vài lần nữa trước khi đứng dậy tiếp tục công việc dở dang.

Những kỷ niệm xưa lại ào ạt trở về. Ôi cái thời vụng dại bất an; cái thời mà hiện tại đớn đau, tương lai không biết, dĩ vãng xót xa… mới một bước đã lìa xa quê hương dấu yêu nghìn trùng cách biệt với nỗi đau đớn cùng cực khi sự sống chết của cha mẹ, anh em không biết ra sao… Chỉ mới có vài tháng mà một phi công oai hùng của Không Lực VNCH biến thành gã làm rẫy, hái dưa hấu cho một nông trại bạt ngàn ở một vùng xa xôi hẻo lánh bên tận trời tây với số lương dành cho những kẻ cùng khổ và dân nhập cư lậu! Hoàn cảnh đó đã biến Tuấn thành một gã khù khờ trước một cô nương xinh đẹp, nóng bỏng ở lứa tuổi sắp xong Trung học, cháu của người chủ nhà tốt bụng, ở Houston lên tận khu nông trại có tên Pearsall thăm ông bà nội trước khi về nhập học.

Tuấn không thể không nhớ tới buổi phi ngựa lãng mạn với nàng ở một chiều cuối hạ; không thể không nhớ tới mùi vị ngọt ngào của môi hôn dưới làn nước trong veo, mát rượi của lòng suối thần tiên dạo nọ; không thể không nhớ tới đôi mắt tinh anh, khuôn mặt thanh tú, nụ cười rạng rỡ trên môi với mái tóc vàng buông xoã bờ vai thon con gái… 42 năm đi qua như một giấc mộng dài!

Kể từ khi liên lạc lại, lúc nào Tuấn cũng ước mong hoàn cảnh đẩy đưa cách nào đó để chàng có thể gặp lại nàng. Đã có mấy cơ hội mà không bắt kịp vì cứ ngần ngừ, cứ lo sợ vu vơ. Tuấn đâm ra thích nghiền ngẫm, ngân nga bản nhạc tình “Một Lần Nào Cho Tôi Gặp Lại Em” của nhạc sĩ Vũ Thành An dù chàng không ưa mấy tư cách của vị nhạc sĩ này. Nhưng phải công nhận lời ca tha thiết quá, chàng có cảm tưởng như nhạc sĩ đã viết giùm tâm sự của chàng mặc dù không hoàn toàn đúng hết.

Một lần nào cho tôi gặp lại em, xem đôi môi đó đến nay còn hồng. Một lần nào cho tôi gặp lại em…,” nhưng không nhất thiết phải là “rồi thiên thu sẽ là nhung nhớ.” Vì đời em giờ sắp vàng chín và đời anh cũng sắp tàn úa. Chàng bâng khuâng tự hỏi, “dòng đời nào đưa em đi về đâu, sao không ghé qua đây một lần,” và “dòng đời nào đưa tôi đi về đâu những bến bờ xưa cũ đã mờ!” Muốn bắt được cơ hội người ta phải sẵn sàng, đằng này cả chàng và nàng đều lưỡng lự khi đứng trước cơ hội nên… ước muốn vẫn luôn là ước muốn. “Ôi mái tóc mây bay giờ còn không, tiếng nói thơ ngây giờ còn không, em có vui không, đôi má còn hồng; thời gian đi mau quá, tôi ngỡ như ngày nào, đôi mắt em như sao, soi thấu tâm hồn nhau; giờ đời tôi đã úa, tôi cố bơi cùng người, tim gõ nhịp bồi hồi, đôi mắt quầng thâm rồi!” Cái ước muốn cháy bỏng muốn được nhìn thấy em vui vẻ tươi trẻ một lần, muốn nghe những lời dịu êm, liến thoắng một thời trên lưng ngựa… thế thôi chứ chút tình cảm nhẹ nhàng đó, thơ ngây đó của 42 năm về trước giờ biết còn được bao nhiêu để nghĩ tới chuyện “đốt hết một lần” ơi anh nhạc sĩ!

Sau bữa ăn tối, Tuấn ngồi vào computer tính viết email trả lời nhưng không biết sao trong lòng thấy lưỡng lự. Sự quan tâm của nàng dành cho Tuấn và những người thân yêu trong lúc hoạn nạn quả thật đáng trân trọng. Hồi âm cho nàng chỉ là chuyện đương nhiên để chứng tỏ phép xã giao, lịch sự cần thiết giữa người với người… nhưng sao khó quá! Có lẽ Tuấn sợ chính tấm lòng của mình hơn là ai hết. Rõ ràng nàng đang cô đơn rất cần bè bạn. Rõ ràng nàng vẫn nhớ nghĩ đến Tuấn… Dù tấm lòng người Mỹ có phóng khoáng hơn người Á châu trong cách thể hiện tình cảm; dù đã xa mặt cách lòng nhau một thời gian hơn nửa đời người… nhưng sao 42 năm đã qua với một cuộc tình rất ngắn ngủi mà ngọn lửa tình vẫn cứ âm ỷ cháy trong tim của cả hai người, chỉ sợ một cơn gió vô tình thổi qua sẽ lại bùng cháy, nguy hiểm biết bao! Nguy hiểm bởi vì Tuấn đang có một gia đình hạnh phúc. Nguy hiểm bởi cả hai tâm hồn đều lãng mạn như nhau.

“Không biết có phải như vậy không hay tại vì mình quá chủ quan,” Tuấn thầm nghĩ. “Không phải đâu, dù chỉ gặp nhau trong thời gian rất ngắn ngủi ở một hoàn cảnh quá đặc biệt khiến cho “cái thuở ban đầu lưu luyến ấy” ghi khắc sâu đậm trong tâm khảm khó thể nhạt phai nếu lâu lâu tình cờ bị khuấy động… Thật khó cho người khác hiểu được! Dù cuộc tình chỉ như bóng mây qua nhưng có lẽ vì tâm ý hai người luôn như chung một hướng, người này có thể cảm nhận được tâm tư của người kia dù ngôn ngữ vẫn là bức rào cản,” chàng tiếp tục biện minh. Và càng biện minh càng thấy bâng khuâng; càng bâng khuâng càng ái ngại.

Cứ ngần ngừ hoài nhưng làm sao không hồi âm cho sự ân cần của Deana được. Nháp tới nháp lui rồi quyết định chỉ xem việc hồi âm là việc phải làm, nên làm.

Kingwood, ngày… tháng… năm 2017

Deana thân mến,

Quả thật rất ngạc nhiên nhận được thư thăm hỏi của Deana. Vâng đã gần 5 năm kể từ email lần cuối. Tưởng như mới đây thôi, không ngờ con bé đã ra trường gần 5 năm rồi!
Cám ơn em rất nhiều. Gia đình tôi và những gia đình người thân đều may mắn không hề hấn gì cả. Chỉ có phía Nam và phía Tây của Houston bị nặng nề; thậm chí đến nay có nhiều gia đình vẫn còn ở khách sạn vì nhà còn ngập nước hoặc bị thiệt hại quá nặng chờ sửa chữa.

Dù biết tin rất trễ nhưng cũng xin chia buồn với Deana về sự mất mát to lớn của một đời người. Nguyện cầu linh hồn của bà cụ đời đời an vui trong tay Chúa toàn năng. Nguyện Thiên Chúa luôn ban phúc lành và sức khoẻ cho Deana và cháu Linda. Mừng cho con bé có tương lai tốt đẹp. Thời nay, dường như hoàn cảnh gia đình nào có con cũng vậy; chúng nó như đàn chim non chờ đủ lông đủ cánh là bay xa. Vợ chồng tôi cũng sống lẻ loi trong căn nhà thênh thang im vắng cả sáng trưa chiều tối, trong khi chúng nó phải thuê nhà hoặc mua nhà cách xa không bao nhiêu. Cũng may, chúng ta có thể tự lo được mọi thứ, chuẩn bị sẵn sàng cho tương lai gần.

Sang năm đã đến lúc nghỉ hưu rồi! Ôi thời gian qua mau quá như câu hát của một nhạc sĩ VN viết, “…thời gian qua mau quá, tôi ngỡ như ngày nào, đôi mắt em như sao, soi sáng tâm hồn nhau…” Vâng chỉ mới như ngày nào một cô bé vô tư như chim sáo, chưa xong cả Trung Học mà bây giờ đã là một giáo sư Đại Học dày dặn, sắp nghỉ hưu. Nhưng người ta thường nói, tuổi nghỉ hưu là tuổi sung sướng nhất của đời người, nhất là những người không thiếu hụt về tài chánh như chúng ta. Mình sẽ không cần phải sớm hôm lo toan công việc, không cần phải lo lắng chăm sóc con cái; không còn giật mình với đồng hồ báo thức; muốn ăn, muốn ngủ bất cứ lúc nào trong ngày. Mình có toàn quyền quyết định chuyện gì nên làm, người nào cần gặp mà không cần xin phép một ai…

Chúc Deana luôn vui mạnh. Cứ xem nhau như bạn, đừng e ngại gì, viết cho tôi bao giờ muốn viết; 42 năm đã qua dù chưa gặp lại nhưng vẫn giữ được sự liên lạc tốt đẹp với nhau rất đáng quý. Khi nào về thăm mộ bà cụ ở Houston nhớ cho biết, chúng ta có thể gặp nhau uống cà phê hoặc dùng một bữa cơm thân tình.

Tuấn

Viết xong thư hồi âm, đọc lại vài lần trước khi gửi đi. Tuấn hài lòng và thấy tâm hồn nhẹ nhõm. Tuấn nghĩ có lẽ chàng quan trọng hoá vấn đề. Cũng có thể chỉ là một nốt trầm rất nhẹ rớt trong bản giao hưởng hay như một thoáng mưa bay giữa nắng cháy mùa hè. Đời sống con người có lúc cũng cần có được sự bất ngờ thú vị để vượt qua những gian nan, khốn khó mà đời sống luôn sẵn sàng mang đến.

Rừng Vua, tháng 9/2017


« TRANG NHÀ »