Một Buổi Sáng Mùa Đông

ngày 9.02.17


Sáng nay trời trở lạnh
Quơ tay qua… thấy đã trống chỗ nằm
Hé mắt ngó quanh… thấy nàng đang sửa soạn đi làm
Như mọi bữa
Nhưng hôm nay rừng thông gọi gió
Đàn phong linh treo ngoài sân cỏ
Réo rắt từng hồi nghe rất vui tai

Tôi nằm yên quan sát
Thấy nàng choàng chiếc áo lạnh hờ hững trên vai
Cổ lại thắt chiếc khăn quàng màu tím
Làm tôi nhớ một thời chinh chiến
(Những lần đi bay cũng áo khoác, khăn quàng)
Khi đã xong phần sửa soạn, điểm trang
Như thông lệ… đặt rất nhẹ một nụ hôn từ giã
Tôi vờ ngủ, nhưng bồi hồi trong dạ
Cùng mùi hương hạnh phúc quyện trong phòng

Sáng nay trời trở lạnh
Cái lạnh hiếm hoi ở rừng thông
Dẫu đang là mùa đông
Nhưng chỉ là mùa đông Houston
Có nghĩa là chỉ lạnh dăm ba ngày rồi hết
Năm, mười năm cũng giật mình có tuyết
Ai cũng vui như con nít xưa khi thấy mẹ đi chợ về

Nghĩ tới đây…
Lòng dạt dào nhớ nước thương quê
Thương cái thuở ở vùng đất cày lên sỏi đá
Nhớ những mùa đông lạnh giá
Đi bộ đến trường, hơi thở khói mây

Sáng mùa đông
Vợ đi làm còn tôi vẫn nằm đây
Mơ với tỉnh cùng tiếng đời khua động
Chuyện trở lại quê hương bỗng như cơn mộng
(Vì đại dương bao la, cầu sinh tử lại gần kề)
Lòng bùi ngùi buồn tái buồn tê
Khi chạnh nghĩ tới một ngày không còn dậy nữa
Như chiếc lá khô trên đầu cành bên ngoài khung cửa
Chỉ một cơn gió vô tình…
Vừa đủ làm xào xạc tiếng phong linh!

Rừng Thông 07022017


« TRANG NHÀ »