Tương Tư Cuối Mùa Thu

ngày 3.11.20

b2


câu thơ viết cho trời cao đất thấp
mà bây giờ lại ứng nhập làm đau
“người ơi duyên muộn tình sau
nhớ cay ánh mắt, thương bào buồng tim”

đã từ lâu không ai tìm ai đợi
tưởng thu vàng rồi sẽ tới lá khô
dòng đời tịch lặng như mơ
biết đâu núi đợi sông chờ mà đau

bể trần khổ lắm sắc màu luân chuyển
dẫu hữu hình rồi cũng huyễn hoặc thôi
đã đành duyên nợ người ơi
gặp nhau biết sẽ một đời trở trăn

đêm trở giấc cứ nằm trằn trọc mãi
nhớ thương người… con tim lại râm ran
niềm đau, nỗi nhớ võ vàng
như cây trụi lá, đông sang vô tình

gọi giấc ngủ… chỉ toàn hình với bóng
đêm vô tâm làm lạnh cóng tim gầy
trăng tàn lá ngủ trên cây
mờ xa cánh nhạn gọi ngày… lẻ loi

Giữa Tháng 12/2016


« TRANG NHÀ »