HƯƠNG SẮC

ngày 30.03.17


Tôi đứng đây không biết bao lâu
Nhìn những bông hoa không ngủ suốt canh thâu
Run rẩy vươn lên
Quanh những linh hồn đất đá hiu quạnh
Mặc sương rơi, gió lạnh
Chỉ để khiêm tốn góp cho đời
Những hương sắc dễ tàn phai

Đời sống chúng ta không có đủ chiều dài
So với những hạnh ngộ triền miên bắt gặp
Những mất mát không nơi bù đắp
Những đầy vơi như con nước thủy triều
Cũng may con người còn có tình yêu
Dù chính nó cũng lắm điều buồn vui riêng rẽ
Từ thuở ấu thơ đến thời bóng xế
Bao nhiêu linh hồn còn sặc sụa
Bởi những bụi phấn tình yêu
Bao đớn đau vì hương sắc mỹ miều
Và mê đắm khá buồn phiền giục giã

Rồi một mai khi linh hồn hóa đá
Hòa tan vào để sắc biến thành không

2002


« TRANG NHÀ »