Có phải ta chỉ là nhánh cỏ khô

ngày 14.12.17


Có phải chăng ta đầu hàng số mệnh
Để tinh thần xuống thấp lộ nỗi cô đơn
(như thủy triều rút đi bày trơ bờ đá, phơi cả rong rêu)
Trống trải tủi hờn

Có phải ta tự mình an ủi
Rằng cuộc đời ngắn ngủi
Như giấc mơ hoa đêm mùa hạ chong đèn
Khinh bạc những nỗi buồn trống trải không tên
Bằng men đắng
Bằng thuốc vàng tay đốt
Ta tự hỏi – sao nhân sinh quá nhiều dại dột
Theo bóng bỏ hình, nghiêt-ngã -oan-khiên
Đâu cứ phải sinh ra làm người là phải tranh đấu triền miên
Ai sẽ thắng khi tro tràn khói lạnh

Có phải ta đã cảm nhận kiếp con người rẫy đầy bất hạnh
Giữa cõi nhân gian không bến không bờ
Nên muốn quay về bến giác
Rời bỏ đường mê
Mà duyên nghiệp vẫn trầm luân tăm tối
Đã bao lần ta tưởng mình thực lòng sám hối
Nhưng tâm tư vẫn chấp phá muộn phiền
Vẫn không đành lòng diện bích tịch nhiên
Vẫn không thoát khỏi thất tình lục dục

Có phải ta là nhánh cỏ khô
Trôi xuôi theo dòng đời trong đục
Đang bị vướng vào bờ
Bên bờ đục – chiều nay
Ngước nhìn chiều trắng mây bay
“Hồ trường”* cạn chén
Bóng ngày mờ xa

2002
*bài thơ Hồ Trường của Nguyễn Bá trạc


« TRANG NHÀ »