CHỖ TRŨNG TRONG TÂM

ngày 11.08.16


Đầu óc bỗng dưng trống rỗng
Tay chân thừa thãi đong đưa
Ngủ dậy muộn, loanh quanh một lúc đã trưa
Ngồi vào máy, đọc phớt năm điều ba chuyện
Ngã ra ghế, phó mặc tâm tình xao xuyến
Đầu óc bâng khuâng, không biết nghĩ điều gì

Ngồi dậy vừa tính bước đi
Điện thoại cầm tay inh ỏi
Lòng chợt vui ngỡ “người nhớ người” đang gọi
Bực mình ơi “lại quảng cáo rẻ tiền”

Đôi chân buồn thong thả bước ra hiên
Nhìn hoa cỏ đang rạp mình dưới nắng
Gió đi mất nên hàng cây đứng lặng
Chỉ tiếng ve sầu hòa điệu râm ran

Ve sầu chi mà vang tiếng oán than
Còn ta câm nín với nỗi hờn vong quốc
Người ta bảo thời gian là liều thuốc
Sẽ làm phai mờ nghiệt ngã đa đoan
Nhưng nỗi buồn nước mất nhà tan
Ba mươi tám năm qua chưa hề phai nhạt

Chim lạc bầy chim bay ngơ ngác
Ta sẩy đàn xa xót niềm riêng
Vẩn vơ buồn khi nắng chiều nghiêng
Lòng đau đáu thương quê, nhớ nước

Trở về quê xưa vẫn chỉ là mơ ước
Vì thiên đường mù có lắm nỗi trái ngang
Nhưng làm sao níu lại được thời gian
Để chờ đợi, để hoài mong
Một ngày Việt Nam tươi sáng

Đầu tháng 08.2013


« TRANG NHÀ »