VẠT NẮNG CUỐI NGÀY

ngày 29.06.17


Thương ơi vạt nắng chiều nghiêng
Đậu trên phiến đá giữa triền giốc xa

Đi gần hết đoạn đường trần nghiệt ngã
Sống hòa mình với kẻ lạ người quen
Đã kinh qua những lừa lọc bon chen
Mà trái đắng còn rụng đầy quán trọ

Ôi sợ lắm những lời thương, lời nhớ
Sợ tóc mây quấn chặt bước đi về
Sợ môi cười như thuốc lú, bùa mê
Sợ hờn dỗi, sợ cả đôi mắt ướt

Sợ vẫn sợ nhưng chẳng làm gì được
Biết quẩn quanh chầy chóng sẽ vương mang
Biết dang tay là đánh mất bình an
Đem giông tố đến trong chiều nắng nhạt

Dường như có một nỗi buồn man mác
Đến từ đâu rồi len nhẹ vào tim
Làm rối tung, vực dậy nỗi niềm riêng
Đã yên ngủ từ ngang trời gãy cánh

Chiều rơi chậm trên lối mòn quạnh vắng
Cuối trời xa còn vạt nắng lung linh
Cứ phân vân tình vốn dĩ vô tình
Khi bóng tối chạm trên đầu triền giốc

Giữa Hạ 2013


« TRANG NHÀ »