Midnight Crisis

ngày 21.04.16

Tui hổng biết, hổng nghe, hổng kinh nghiệm gì với midlife crisis, nhưng tui biết chắc tui có midnight crisis… last night, thảm bại lúm!Đêm qua gió mưa phũ phàng, cá thành phố Houston như chìm trong biển nước! Tui phải đợi tới 10PM mới rời sở cho chắc ăn. Trời vẫn mưa không thấy đường chạy nhưng gần 50 dặm đường về nhà… ôi đường trường xa, con chó nó na con mèo! Tui chạy cũng mịt mù trong mưa!
Tới gầm cầu Beltway 8 và xa lộ 59 thì phần không có đèn đủ sáng, phần mưa như thác đổ nên đèn pha của xe vẫn không thấy rõ. Thế nên xe cứ vô tư phóng thẳng vào dòng sông flash flood!!! Xe bị ngập hơn nửa, vội vàng mở cửa phóng ra ngoài thì ôi thôi ai tai, ngập nửa ghế ngồi! Nước cuốn chiếc xe tàng tàng trôi xa! Thằng tui ngoi ngóp dưới nước như con chuột, hì hục đẩy con thuyền xe vào bờ; nếu không, chắc nước cuốn sẽ đụng vào chân cầu! Mưa và lạnh mà đổ mồ hôi mới thiên tài chứ!

Không gọi được cảnh sát, xe câu… nên loay hoay dưới mưa với cái cell vô dụng! Gọi về nhà thì bà quận tưởng là chạy ra tiếp cứu chồng để nhìn thấy cảnh “anh phải sống” hay sao đó nhưng cũng may là nàng đã không thể tới vì sém chút thì xe nàng cũng bang vô nước herself trên đường tới. Đành chỉ có cell qua cell lại la trời ở gần nhà! Thằng tui loay hoay mãi mới đẩy được chiếc xe lên chỗ cao rồi mò mẫm tát nước trong xe ra… để bắt cá! Mưa vẫn rơi nặng hạt và bắt đầu thấm lạnh.
Tui quyết định lên xa lộ tìm cách hitchhike về hướng nhà, cách đó khoảng hơn 20 dặm đường. Vừa đi bộ vừa đưa ngón tay đúng điệu con nhà homeless, nhưng chỉ có nước trên đường bắn tung tóe vào người mỗi lần xe chạy qua. Nhìn lại bộ dạng mình đâu có thấy giống Osama gì cho cam mà không có con ma nào chịu mở lòng từ bi bất ngờ cho đi ké ?! Mãi một quảng khá xa dưới mưa dầm thì có một xe ngừng lại, mừng bở hơi tai chạy tới, gặp chú Mỹ đen, trong đầu có chút cảm khái, “Mỹ đen mí thương thân phận dân thiểu số!” Chưa kịp mở cửa vô thì thằng ông nụi biểu đưa cho nó $10 để nó cho đi một khúc!Hơi bất ngờ nhưng cũng hỏi nó lấy check được không vì không có đủ cash trong túi! Nó trả lời Cash only! Giời ạ! Con chỉ có $3, biểu nó chạy tới trạm xăng nào đó sẽ đổi tiền mặt! Thằng ông nụi không chịu! Vậy mà nó nỡ lòng cho mình đi bộ dưới mưa để làm thơ tiếp!

Lại tiếp tục làm thơ! Tiếp tục vừa đi vừa giơ tay càng lúc càng nhuyễn nhừ! Mãi lâu mới lại được một xe dừng lại, cô nương Mỹ trắng đi với anh kép và một người bạn và một carseat! Họ nói họ happy to give you a ride! Mừng quên già luôn! Nhưng chỉ đi được một khúc vì họ đi về một hướng khác, ít nhất cũng tới được chỗ trú mưa cho đỡ lạnh!

Mưa nhẹ hạt và bà quận vẫn không hy vọng gì tới nơi, nghe qua điện thoại có tiếng mếu máo! Tui tiếp tục đi bộ về hướng nhà và chia đều nhiệm vụ cho hai tay cho đỡ mỏi! Một đỗi nữa thì được một chàng Mỹ trắng trung niên cho lên xe. Chàng cho biết là manager cho tiệm Luther BBQ gần đây, mới cào nước trong tiệm xong đi về! Ed nói chuyện rất hiền lành và tình nguyện đưa Tiên Bác về đến nhà nếu có thể.

WOW! Nó về đường khác, nhà mình đường khác mà tình nguyện như vậy làm tui cảm động quá! Để thấy trên đời này, trong cái xã hội kim tiền và thù nghịch này cũng có biết bao tấm lòng nhân ái! Tui nói với Ed là bà quận đang kẹt phía bên kia hồ nước khi chúng tôi đối diện! Tui cám ơn rối rít xong bì bõm lội qua bên kia hồ lên xe về với nàng! Bấy giờ là 1g30 sáng. Được vợ lấn quấn mang đồ ấm, hâm canh nóng và xức dầu cù là… hà hà! Hổng có cù là! Tiên Bác uống mấy ounce rượu tỏi để cho ấm và phòng bệnh. Xong cấp tốc nhảy lên giường như chuyện tình không suy tư, không mộng mị cho tới khi cái đồng hồ đánh thức la réo um trời! Một ngày đầy triển vọng không khá trước mắt!!!

Dù nói vậy, chứ suốt đêm trong lòng nơm nớp lo sợ xe bị cảnh sát kéo đi thì mất công tìm kiếm và trả thêm vài bớp nữa như không! Bạn dân tôi thời nào cũng vậy! Giúp thì ít thấy chứ phạt thì nhanh nhẩu lắm, cảnh sát là bạn dân mờ!

Sáng sớm thức dậy đưa bà quận đi ra xe bus để mượn xe lo hậu sự! Chạy ra chỗ để xe thì hắn vẫn nằm đấy có thêm vài đứa bạn chung số phận lưu vong đêm qua! Tôi gọi cảnh sát không được, xe kéo không được! Thấy xe cộ ê càng dọc đường rất nhiều nên đánh liều chạy vô sở sau khi ghi vội số điện thoại và địa chỉ để trên dashboard, để nhỡ bị kéo đi thì họ biết chủ nhân ở đâu mà gọi tới trả tiền đem xe về. Cả ngày vừa làm vừa nơm nớp lo nghĩ đến số phận chiếc xe!

Chiều về… mừng ơi! Chiếc xe vẫn ngủ yên trên đường cùng bè bạn. Phải mất hơn vài tiếng đồng hồ nữa mới kéo được chiếc xe về shop sửa! Buồn thì buồn chung số phận nhiều người, nhưng có nỗi niềm riêng khó nói đó là chiếc xe không có bảo hiểm full coverage vì ỷ y “nó còn mới” (2001) đã trả nợ hết rồi!

Buồn nào hơn buồn này! Crisis nửa đời chưa nếm mùi nhưng crisis nửa khuya thì… ôi thôi, ai tai! Buồn ơi xin chào mi! Viết vài hàng chia sẻ cho đời lên hương! Ai bảo vui vẻ có nhau, hoạn nạn chia nhau làm chi?

29.10.2012


« TRANG NHÀ »