Mùa Xuân Cằn Cỗi

ngày 8.04.20


Sáng Thứ Bảy
Rừng thông
Trời se lạnh
Nắng rất vàng
Gió đưa đẩy, đẩy đưa
Hoa cỏ xôn xao sau một đêm mưa
Ngồi bó gối nghe
Đàn phong linh sau nhà hòa nhạc

Xuân đã về như bao mùa Xuân khác
Chỉ chất chồng cao nỗi nhớ quê xa
Cùng nắng mưa làm chai sạm làn da
Và năm tháng nhuộm phai màu tóc
Bỗng nhớ quá một thời đi học
Nhớ Saigon
Nhớ đường lá me bay
Nhớ đôi chân vui quấn vạt áo dài
Nhớ lời tình tự ngại ngùng không nói
Nhớ tập sách kẹp phong thư em gửi
Đọc đi đọc lại hoài
Trong giờ Vạn Vật
Mải mê
Khi nhận lại bài kiểm tra
Bị “ốc vịt”
Với hàng chữ đỏ Thầy phê
“Chắc tâm trí của anh ở đâu trên cung trăng rồi nhể!”
Vừa hốt hoảng
Vừa buồn cười
Vừa mắc cỡ
Anh bỏ bài làm vào phong bì gửi lại hồi âm

Rồi quê hương mình chiến trận tràn lan
Anh quyết định thôi học
Vào quân trường làm lính
Hôm cuối cùng cùng em bàn tính
Hẹn khi ở Mỹ về sẽ lo việc cưới xin
Hai năm sau anh về…
Dân tộc vẫn điêu linh
Đất nước vẫn đắm chìm trong tăm tối
Lời hẹn ước đã bao lần làm anh bối rối
“Không muốn em thành góa phụ ngây thơ”
Rồi một sáng mùa Xuân
Em không thể đợi chờ
Mình đồng ý chia tay trong tương kính
Em ra đi biệt tăm
Anh tiếp tục cuộc đời làm lính
Sinh tử, phiêu bồng đến 1975
29 tháng Tư trời đất hờn căm
Anh thảng thốt theo dòng người
Lìa xa Tổ Quốc
Gần ba mươi bảy năm qua
Vẫn không thể nào quên được
Một thuở ngang trời
Một khúc chia ly

Sáng hôm nay đầu mùa Xuân
Anh ngồi ở nơi đây
Ngồi với cốc cà phê nhỏ giọt
Tai nghe nhạc phong linh cùng tiếng chim ca hót
Đón Xuân về
Sao nghe cằn cỗi trong tim!

Xuân Nhâm Thìn 2012


« TRANG NHÀ »