BÊN DÒNG SÔNG VỆ

ngày 19.02.18


Hai bên bờ vắng đầy cỏ rác
Ngập lối đi xưa xuống bến đò.
Hồn ma bóng quế đều xơ xác
Và lòng người sống lại buồn xo.

Chiều ra lặng ngắm dòng sông cũ
mà thấy lòng đau dĩ vãng xưa.
Con nước lách mình như con rạch
dù đất trời đang giữa mùa mưa!

Từng bước nhỏ đi tìm con đường cũ
xuống bến đò, cỏ rác ngập lối đi.
Lòng bâng khuâng như cô gái xuân thì
về chốn cũ lá hoa đều trơ trụi.

Tôi ngồi xuống ven bờ,
nơi khi xưa là vườn cây ăn trái!
Tim quặn đau và lòng tê tái,
bên lở bên bồi, lòng sông cạn chơ vơ.

Ôi thương quá ấu thơ,
cùng lũ bạn leo trèo hái quả
sau những giờ tan trường về vội vã
quăng sách vở học trò dưới những cội cây.

Giờ cảnh cũ không còn đây
và người xưa đã biệt mù sương gió.
Mảnh vườn xưa bị con nước sông làm sạt lở;
bên kia, xưa là sông giờ lại thấy dựng mấy căn lều.

Ôi những dấu yêu!
Khi bỏ nước ra đi đã chấp nhận là mình sẽ mất,
nhưng ai mà tin nay biến thành sự thật,
như vận nước bây giờ có lắm nỗi đớn đau.

Tôi quanh quẩn vườn sau,
nay chỉ còn có vài gốc ổi
sát chân tường ôm chân căn nhà cũ
như giữ gìn chút di sản cha ông.

Tôi quay lại ngó dòng sông,
bờ xe nước năm xưa đã trở thành huyền thoại.
Lòng đã buồn lại càng thêm tê tái
khi vẫy tay chào… nước mắt rưng rưng.

02 Aug. 2009


« TRANG NHÀ »