Trầm Mặc

ngày 3.11.16


Ai cũng biết không sống bằng kỷ niệm
Nhưng tôi vẫn thường mất ngủ, biếng ăn
Đừng hỏi tôi sao vừng trán lắm nếp nhăn
Sao bạc tóc, sao hay buồn da diết
Có lẽ tại tôi một đời tưởng tiếc
Về một thời son trẻ đã mờ xa
Chuyện lâu rồi mà ngỡ mới hôm qua
Nhiều chuyện đáng quên nhưng lòng cứ nhớ
Tóc đã bạc mà ước nguyền dang dở
Cũng xong một đời như cánh vạc bay

15012007


« TRANG NHÀ »