OAN TRÁI NHẸ NHÀNG

ngày 29.03.20


bỗng dưng người lại biệt tăm
nơi đây có gã âm thầm ngóng trông

gió về xào xạc rừng thông
sương rơi buổi sáng khiến lòng tịch liêu
mây bay trắng cả rừng chiều
đêm về một bóng quạnh hiu bên đời
dường như mình đã yêu người
dường như sống lại một thời thanh xuân
dường như có giọt rưng rưng
trong tiềm thức đang ngập ngừng rụng rơi
làm sao nhớ quá đi thôi
nhớ đôi mắt, nhớ giọng cười liêu trai
đôi vai nhỏ, tóc thậm thoài
mượt mà như suối cho dài nhớ thương

trong tim hình bóng tơ vương
sợi oan trái, chút dư hương… nhẹ nhàng

11062004


« TRANG NHÀ »