Trên Đỉnh Bình Yên

ngày 26.11.21


Hắn đang mơ màng ngồi bên bờ suối, lắng nghe tiếng đàn và tiếng thu phong như quyện vào nhau, thì thầm, thì thầm… bỗng nghe tiếng nàng gọi; hắn khoan thai bước ra khỏi bụi cây, hướng về chiếc lều vải nơi có nàng và tiếng đàn dìu dặt vừa phát ra! Buổi chiều vàng bao la thật đẹp, thật bình yên, vài cụm mây trắng bay lãng đãng cuối trời xa. Hắn nhỏ nhẹ xin lỗi đã khua động cõi tĩnh mịch trời chiều của nàng!

Hắn còn đang bối rối chưa có phản ứng gì thì được nàng mời trà! Ôi thật là tuyệt vời! Gió thu nhè nhẹ nhưng có chút se sắt làn da. Hắn đưa tay đỡ chén trà, ngước lên chừng như muốn nói một điều gì đó nhưng bỗng ngưng lại, lặng yên nhìn sâu vào ánh mắt nàng không chớp… Ôi đôi mắt thăm thẳm hồ thu, dịu dàng nhìn lại hắn; trong thoáng chốc thời gian như ngừng lại… buổi chiều càng lặng lẽ!

Bất chợt hắn cất cao tiếng hát, rồi tiếng đàn nhịp nhàng quyến luyến dặm theo… “Cuối trời mây trắng bay, lá vàng thưa thớt quá, phải chăng lá về rủ mùa thu đi cùng lá. Mùa thu ra biển cả theo dòng nước mênh mông; mùa thu vàng hoa cúc, chỉ còn anh và em. Chỉ còn anh và em là của mùa thu cũ… chỉ còn anh và em! Tình ta như hàng cây đã qua mùa bão gió; tình ta như dòng sông đã yên mùa thác lũ; thời gian như ngọn gió mùa đi cùng tháng năm. Người theo người đi mãi chỉ còn anh và em; chỉ còn anh và em cùng tình yêu ở lạị. Kìa bao người yêu mới đi qua cùng heo may, chỉ còn anh và em cùng tình yêu ở lạị. Chỉ còn anh và em cùng tình yêu ở lại ….” (*)

Tiếng hát đã dứt, tiếng đàn còn ngân vang và không gian càng trầm lắng… Hắn cảm khái siết nhẹ đôi bàn tay bé nhỏ của nàng dìu nàng đứng lên. Nàng vòng tay ôm và tựa đầu trên bờ vai rộng của hắn! Buổi chiều xuống thấp, gió se lạnh hơn; hắn khoác lên bờ vai nàng chiếc áo choàng nằm chơ vơ trên cành cây bên cạnh, dìu nhau bước đi…

(còn tiếp)

*Bài Thư Tình Cuối Mùa Thu của Phan Huỳnh Điểu

2002


« TRANG NHÀ »