Mùa cũng đã muộn rồi

ngày 21.07.22


Đã muộn rồi những ước mơ vô vọng
Đã hết rồi những thề hẹn tương lai
Nỗi khổ đau lắng đọng giữa canh dài
Khu vườn mộng cũng tàn theo vạt nắng

Mưa không tới nên cỏ cây đứng lặng
(Biết mưa ở đâu mà đợi mà chờ)
Cũng như tôi cứ đi giữa hư vô
Kể từ lúc em nói lời ly biệt

Biết đợi chờ sẽ không còn cần thiết
Em cánh buồm giữa biển rộng mờ xa
Cùng với nắng chiều mờ nhạt sương pha
Sao cứ ngẩn ngơ chưa đành quay gót

Nhìn nắng tắt giọt buồn rơi thánh thót
Dù đã dặn lòng mùa cũ đã thay
Nợ ân tình ai kẻ trả người vay
Mà chợt đến rồi đi như khách lạ

Tôi muốn trách em sao vô tình quá
Sợ hư không sẽ dội lại làm đau
Mười tám năm chỉ còn lại nỗi sầu
Nghe vàng vọt từng bước chân lặng lẽ

Mùa đã thay và tôi không còn trẻ
Nên bước chân dù chậm chẳng ích gì
Tiếng nhạc chiều thấm đậm khúc biệt ly
Tôi nghe tôi hát lời mây tiếng gió

Người đã xa nhưng bóng hình còn đó
Làm sao quên, làm sao xoá được đây
Cánh chim lẻ loi chìm khuất tầng mây
Mà tiếng réo não lòng còn vọng lại.

Giữa tháng 7/2022


« TRANG NHÀ »