Áo Trắng Sân Trường

ngày 15.06.02


Em xưa đài các tiểu thơ
Cả con bướm liệng cũng ngơ ngẩn dừng
Anh tương tư từng bước chân
Nhìn em nhí nhảnh mà rưng rưng buồn
Sợ hồi trống điểm tan trường
Sợ niên học cuối, sợ tương lai gần
Quê hương mù mịt chiến tranh
Nước non réo gọi ai đành làm ngơ

Xưa em áo trắng ngây thơ
Nghe khua guốc mộc đã ngơ ngẩn rồi
Nhìn em lòng những bồi hồi
Tương lai trăm nhánh sông đời về đâu
Xin thời gian đừng qua mau
Để áo em vẫn trắng màu trinh nguyên
Để em nghiêng nón làm duyên
Để em chậm bước lên thuyền sang sông

Xưa em áo trắng môi hồng
Thương em thương cả tấm lòng trắng trơn
Tóc bay lộng gió sân trường
Thoảng bên cửa lớp mùi hương dậy thì
Bao chàng nặng mối tình si
Em vờ như chẳng biết gì… khổ ơi!
Sân trường cánh phượng buồn rơi
Nụ cười em vẫn cả đời theo tôi.


« TRANG NHÀ »