Có Phải Lời Từ Biệt

ngày 27.03.21


Em cứ vẽ thành bức tranh tuyệt bích
Rồi chúng ta sẽ triển lãm với đời
Dẫu chúng mình vẫn đôi ngả đôi nơi
Giữa khoảng trống là giấc mơ huyễn hoặc


* * *

Tôi nhắn tin hỏi nàng, “Lâu không thấy
Mạn bắc bây giờ có lạnh lắm không
Xuân đã sang có thấy ấm trong lòng
Có dự tính gì sau mùa đại dịch?”

Nàng đáp, “Em sẽ rong chơi thoả thích
Tay vẫn trong tay hạnh phúc bên chồng
Cùng với đất trời, xuân hạ thu đông
Không toan tính vì cuộc đời ngắn ngủi
Vẫn tươi tỉnh dù sức em đã đuối
Vẫn an bình dù mức đến không xa
Ước được cùng anh nghe nhạc, uống trà
Cùng ngâm vịnh dưới ánh trăng huyền hoặc
Một mùa trăng ở trong khu vườn đẹp
Cũng thoả tình tri kỷ bấy lâu nay.”

Đọc lời nàng làm đôi mắt chợt cay
Lời nhắn đó như một lời trăng trối
Tôi thầm cầu xin được ơn cứu rỗi
Giúp nàng vượt qua căn bệnh hiểm nghèo

Nghĩ là vậy tôi vẫn cứ tỉnh queo
Tin qua lại như chưa hề bi luỵ
Giữa cuộc trầm luân có gì uý kỵ
Cuối con đường vẫn là cõi phù vân

“Em cứ vẽ cho đầy bức tranh
Đem triển lãm giấc mơ huyền hoặc
Anh và em hai phương trời xa lắc
Giữa hai đầu là khoảng trống mênh mông”


« TRANG NHÀ »