Tại Sao… LÁ KHÔNG RỤNG VỀ CỘI

ngày 1.02.18


Anh rất tiếc
Không cùng em trở về quê hương yêu dấu
Để chúng mình cùng sống lại quãng đời xưa
Cùng vui chơi, cùng chạy nhảy nô đùa
Bên dòng Trà Giang như thời mới lớn
Hay cùng ngồi xuống ven bờ nhìn dòng sông sóng gợn
Dưới nắng chiều vàng rực rỡ hồn quê

Nhớ làm sao bãi biển Mỹ Khê
Nước rất xanh, dài ven bờ cát mịn
Nơi dòng họ anh đã bao đời an định
Nhưng khi giặc về một phần gia tộc phải xuôi Nam
Đã khá lâu rồi anh chưa có dịp về thăm
Biết còn nhớ được những con đường ngày xưa đi học!

Kìa sao em bật khóc
Anh không về
Không phải không thương nhớ quê hương
Không phải vì nghìn trùng xa vạn dặm đại dương
Nhưng vì lũ giặc vẫn còn đang thống trị
Giặc tham tàn sống cuộc đời xa hoa quyền quý
Còn người dân vẫn bữa đói bữa no
Xã hội tang thương bỏ mặc người lo (*)
Còn nhóm lãnh đạo
Cậu ấm, cô chiêu lắm nhà, xe sang trọng
Tiếng gào thét của dân oan từng ngày vang vọng
Giặc vẫn thản nhiên cướp đất, cướp nhà
Chùa chiền, thánh đường giặc cũng không tha
Hoạnh hoẹ toàn dân, một phường ăn cướp
Hãm hại, tù đày những người yêu nước
Nuốt nhục cầu vinh nhượng đất cho Tàu
Nam Quan bán trước, hải đảo mất sau
Lũ ngu ngốc chỉ biết cúi đầu khuất phục

Anh rất tiếc không cùng em về được
Dù vẫn hoài mong từng phút từng giờ
Đất lạ quê người trôi nổi bơ vơ
Như chiếc lá vàng bị gió chướng cuốn đi
Không thể rơi về nguồn cội!

(*) Để người VN Hải ngoại và các nước khác lo cứu trợ và từ thiện

15102008


« TRANG NHÀ »