Biển Sóng Và Người Tình Xa

ngày 20.07.20


Tự nhiên lòng rất nhớ
Nhớ biển và nhớ người
Người thì ở tận phương trời
Lái xe về biển, nụ cười héo queo
Trong lòng nghe tiếng sóng reo
Trong tim lãng đãng… buồn hiu hắt buồn

Từ nhà đi đến biển
Hai giờ dài lái xe
Dọc đường đầy những tiếng ve
Hạ nồng cháy bỏng, lòng nghe chạnh lòng
Một đời gạn đục khơi trong
Vàng hoe chiếc lá… sắc không đã là

Đi dọc theo bờ cát
Khi bóng chiều dần phai
Ráng hồng rực rỡ chân mây
Rì rào sóng vỗ nhớ ai ngập lòng
Biết còn dịp gặp lại không
Dẫu cùng quanh quẩn chung vòng trầm luân

Nhúng chân vào biển mặn
Mát từng giọt mồ hôi
Bỗng dưng trong dạ bồi hồi
Nhớ-ai-nhớ-cả-mắt-môi-nụ-cười
Nhớ một lần cùng dạo chơi
Bên bờ biển vắng khi trời chớm thu

Rưng rưng cùng kỷ niệm
Dường như xa thật xa
Chìm sâu trong buổi chiều tà
Trên từng vạt sóng đêm pha bạc đầu
Bóng ngày khép cửa từ lâu
Vẫy chào biển sóng quay sầu đầy vơi

Giữa Tháng 7/2020


« TRANG NHÀ »