ÁC MỘNG

ngày 14.04.24


Đêm trễ giấc, mộng quanh về lối cũ
Dòng sông xưa cạn nước vắng con đò
Chạy quanh tìm chút ngà ngọc tuổi thơ
Nghe não nuột như hàng dương trụi lá

Gã trơ trọi buông mình trên phiến đá
Cười như điên giữa hoang vắng trời chiều
Gã đắm chìm trong buốt giá quạnh hiu
Trộn nước mắt vào nhịp tim rạn vỡ

Một con chó với hình thù quái gỡ
Râu nó dài mà bạc trắng như mây
Nói tiếng người và mặt mũi đỏ gay
Răng trắng nhởn cứ vẫy đuôi quấn quýt

Trời nổi gió kéo mây che mù mịt
Gã mơ hồ nghe tiếng khóc thảm thương
Bước lại gần thấy hố rộng đầy xương
Và tiếng chó tru từng hồi ghê rợn

Gã quỵ xuống trong tận cùng đau đớn
Bao oan hồn bỗng nhảy múa chung quanh
Và trăm loài thú dữ bỏ rừng xanh
Khiến trăm họ vội vàng tuôn ra biển

Trong thảng thốt gã thấy người tê điếng
Thấy chìm sâu trong biển nước mênh mông
Trả lại cho đời sắc sắc không không
Tay chới với ôm đầy… chăn gối lạnh

***

Giật mình gai lạnh canh khuya
Thời gian gõ nhịp, đầm đìa giọt sương

06052004


« TRANG NHÀ »