NHÌN MƯA BỤI BAY CHẠNH NHỚ ĐẾN NGƯỜI

ngày 6.07.20


Ta đã đợi người từ muôn năm trước
Hoặc cũng sẽ chờ đến tận nghìn sau
Sự đợi chờ là cả một nỗi đau
Khi mưa bụi rớt đầy trên khung nhớ

Dẫu đã biết ta yêu người lầm lỡ
Dẫu không gian có cách biệt muôn trùng
Dẫu cuộc đời thiếu vắng lượng bao dung
Nhưng ta vẫn cứ cam lòng bước tới

Ôi lòng xuân, sắc màu chen phới phới
Có sợ gì bão chướng với phong ba
Có biết chăng… ta cũng chỉ là ta
Là mộng hão với mơ hoang… lạ lẫm

Ta yêu người với tình yêu say đắm
Như sương thu trên mặt lá vàng hoe
Như mưa ngâu trên dốc bụi trưa hè
Nhưng ngờ nghệch như anh chàng mới lớn

Nghĩ không gặp đã một trời đau đớn
Để đêm về bỏng cháy nỗi nghiệt oan
Gió vô tình thổi cánh lá đi hoang
Trong tiềm thức chân mây nào đứng đợi

Dù đã biết vẫn cam lòng bước tới
Độ lượng nào cũng một cuộc phù sinh
Ngàn năm sau biết người có chung tình
Khi ước hẹn khởi đầu muôn năm trước

Chuyện mai sau nào có ai biết được
(Mặt trời vẫn lên, trái đất vẫn quay)
Nhưng buồn ơi! Màn mưa bụi hôm nay
Ta chỉ ước nắm tay người đi dạo

10102003


« TRANG NHÀ »