Bản Nhạc “Nhớ Về Long Khánh”

ngày 13.06.19


Bản Nhạc “Nhớ Về Long Khánh”
Bản nhạc nầy đặc biệt kính tặng thầy Nguyễn Xuân Dậu, vì thầy mà nên. Sau xin tặng tất cả bạn bè đã một thời chung trường chung lớp.

Một hôm cách nay cũng đã vài tháng, đang nói chuyện với Thầy Nguyễn Xuân Dậu về việc Hội Ngộ Liên Trường Trung Học Long Khánh kỳ 5 tại Miền Nam California do cựu học sinh Trần Ngọc Sơn tổ chức, – 4 kỳ trước đã được tổ chức ở Seattle, Houston, San Jose, Atlanta – thầy nhắc, “Anh viết được nhạc sao không thấy viết về Long Khánh?” “Dạ thưa thầy em viết nhạc a-ma-tưa hạng nặng mà. Có nhiều cựu học sinh đã viết dài dài rồi đó thầy.” “Nhưng tôi thích e nhạc của anh, rán lên!” Tôi biết Thầy chỉ nói lời khuyến khích nhưng…“Cám ơn thầy, để em thử xem.

Thầy đã gieo trồng trong đầu óc tôi mầm nhạc nhớ về Long Khánh. Ừ, nhớ về Long Khánh! Mà đất đỏ và bụi mù Long Khánh chỉ giữ chân tôi có ba năm sau cùng của bậc Trung Học. Những năm tháng đó, tôi chỉ có sách vở và trường học. Học trò ruộng như tôi vốn có nhiều mặc cảm thua thiệt, chỉ có thứ duy nhất có thể sánh với anh em dân tỉnh thành là việc chăm lo học hành. Chẳng những mặc cảm thua thiệt về đời sống, còn lo bị chúng đón đường đánh lộn. Cũng may, tôi vốn dòng họ con nhà võ, được cha đào luyện cho lòng tự tin, được anh em nhường cho phần ăn nhiều nên to con tốt tướng; vì thế, việc bị bắt nạt cũng không phải là mối lo tim óc mỗi ngày. Ngoài ra, ở lớp tuổi của tôi là lớp tuổi quân dịch; là thanh thiếu niên sống trong thời gian đất nước lâm nguy, nếu việc đèn sách không xong thì chắc chắn không có chọn lựa nào ngoài việc tự động hoặc bị cưỡng bức lên đường tòng quân chinh chiến.

Vâng, ba năm trọ học của tôi chỉ có những vụn vặt bình thường, chỉ biết con đường từ nhà trọ tới trường, chỉ có sách đèn khuya sớm nên không có nổi một mối tình học trò để vắt lên vai như bạn bè trang lứa. Làm gì có chuyện thơ mộng, lãng mạn như Phượng Hồng của Đỗ Trung Quân dù vẫn “có những chiếc giỏ xe đựng đầy hoa phượng.” Và cũng vì thế nên mùa hè của tôi cũng không có cơ hội “…đến trường để dán nỗi nhớ lên cây,” vì mùa hè tôi phải chạy về quê, cày sâu cuốc bẫm giúp ba mẹ tôi bù cả niên học xa nhà.

Cũng như những tỉnh khác, Long Khánh có rất nhiều quận lỵ, xã ấp, thôn xóm… nhưng tôi đâu có thì giờ ngao du đâu mà biết ngoài quận lỵ Xuận Lộc, khu chợ và bến xe. Nếu có biết địa danh nào xa hơn cũng chỉ là những tình cờ xổng chuồng đi theo bè bạn. Tôi có bạn học cùng lớp, cùng trường ở những vùng lân cận; tôi nghe tới tên Túc Trưng, Gia Kiệm, Dốc Mơ, Long Giao, Hàng Gòn, Dầu Giây, Định Quán, Bảo Vinh, Bảo Thị… nhưng chưa đặt chân đến bao giờ! Tôi có đi Tân Lập, có vào Suối Tre vài lần, có qua Cua Heo, có lên Núi Thị… ngay cả khu Hồ Đại Tướng nổi danh gần trường tôi cũng chỉ mon men tới có một lần. Vậy thì viết nhạc với tình cảm nào đây, ngôn ngữ nào đây!?

Đầu óc tôi vật vờ, lan man với mấy chữ “nhớ về Long Khánh”, “Ở một nơi xa xăm ngó về phương trời cũ,” với những rừng cao su bạt ngàn và những cơn mưa giông bất chợt, với những đám bụi đỏ mịt trời khi nắng; và lầy lội bê bết bùn khi mưa; nhớ những tà áo trắng tinh khôi của nữ sinh ngày khai trường nhưng không bao lâu sau bị úa vàng bởi bụi đất và thời gian; nhớ hình ảnh của những chiếc xe đạp chạy không được, đẩy không đi… Tôi cầm đàn gõ tới khèo lui ư ử cả tuần, viết xong rồi xoá, xoá xong rồi viết… để cuối cùng viết thành bản nhạc sau đây.

Bản nhạc đã gửi về Saigon cho nhạc sĩ hoà âm, được ca sĩ chuyên nghiệp ở VN trình bày chứ không đủ tài chánh để thực hiện bên Mỹ. Rất mong quý vị hài lòng và rộng lòng cho tác giả điểm trung bình là vui rồi.

Từ chốn xa xăm thương nhớ về Long Khánh
Nhớ rừng cao su xanh thắm mộng ban đầu
Nhớ những con đường quanh co mù bụi đỏ
Sợ cơn mưa giông lầy lội bước chân ai

Trường lớp năm xưa nay vẫn còn trong nỗi nhớ
Ngày đó ra đi quên chẳng hẹn ngày về
Người cũ nay đâu trên bước đường viễn xứ
Em, biết có còn giữ được chút hương xưa

Đã từ lâu mong trở về thăm chốn cũ
Nhớ thương hoài màu hoa nắng rưng rưng
Hàng phượng vỹ xa muôn trùng biển sóng
Đứng bên trời nghe nuối tiếc, bâng khuâng

Nhớ Dốc Mơ, Dầu Giây, Gia Kiệm, Định Quán
Chiều Suối Tre, trưa Núi Thị rong chơi
Hương cà phê thơm lừng Hồ Đại Tướng
Kỷ niệm đầu đời nhớ quá ai ơi

Từ ấy đến nay đã qua bao mùa mưa nắng
Từ ấy đến nay tôi như con chim lạc đàn
Trường lớp năm xưa, Thầy Cô, bạn bè thương mến
Nay, chắc chỉ còn là một giấc mơ hoa


« TRANG NHÀ »