Tưởng Chỉ Là Ký Ức

ngày 13.08.18


Thuở không có quân (*) nên đầu thường ngày đội trời chân vẫn đạp mây bay, sớm đi mưa chiều về gió. Ở ngày xa xưa đó, rất khó để nhớ thuở nào; hắn theo anh Châu về nhà chơi một buổi. Ý trời giong ruổi, gặp cô bé gọi “chú ơi chú” ngon ơ!

Thấy cô bé có cái mặt ngây thơ với đôi mắt to tròn đen lay láy; phía trước trán có một cái xoáy nên tính tình nghịch ngợm khỏi chê.

Vậy mà hắn mê nên ngày một ngày hai lại tới! Nghịch vẫn nghịch nhưng hay hơn hay dỗi; lần nào không có quà là ngồi khóc tỉnh bơ!

Đôi khi hắn giả bộ làm ngơ, cô bé lại giậm chân thình thịch. Giậm một lúc không thấy ai nói năng chi lại chạy đi đùa nghịch; đúng là một “tomboy” hắn chỉ biết cười trừ.

Có một lần chú dẫn ra phố chơi, đi mỏi cẳng lại mè nheo đòi ẵm. Chú nói bé đã lớn rồi, nặng lắm; phụng phịu hờn đứng một chỗ không chịu bước đi. Đâu có mưa mà nước đã hoen mi, chú luống cuống dỗ dành cả buổi.

Lại có một lần chiều tối, cùng đi với ông anh ăn sò ở Nguyễn Tri Phương. Thấy cô nhỏ ăn sì sụp dễ thương, chú ngồi ngó với nụ cười thích thú. Cô bé liệng vỏ sò vào chân chú, nói cho chừa cái tật chọc quê. Bị ông anh rầy lại nhõng nhẽo đòi về khiến cho chú theo dỗ dành gần chết. Chú coi vậy mà cái gan nhát hít, bị trẻ nít ăn hiếp dài dài…

Thời gian trôi qua ngày một ngày hai, cô nhỏ càng lúc càng lớn lên trong nuông chìu, thương mến. Vẫn chú cháu mỗi lần hắn đến nhưng đứng xa dần theo khoảng cách thời gian…

Rồi một ngày Xuân sang… vì nhà xa hắn không thể về ăn Tết. Khi trại độc thân bạn bè đi hết, hắn lủi thủi một mình với chiếc Vespa… Chạy loanh quanh, chạy tà tà. Chạy nửa buổi lại về nhà anh Châu nhậu nhẹt. Thấy cô bé khép na khép nép, đứng trước cửa nhà thơ thẩn thẩn thơ. Chú bước vào cô nhỏ giả bộ làm ngơ, lại len lén liếc nhìn cười chúm chím. Bỗng bất chợt giật chiếc khăn quàng tím, hắn vừa cởi cầm trên tay, trong một thoáng mơ màng…

Nhưng rồi binh lửa tràn lan, hắn ít dịp qua nhà thăm cô bé. Khi cuộc chiến kết thúc trong bi thương, quân và dân tan đàn sẩy nghé, hắn đớn đau rời bỏ quê nhà! Năm tháng lặng lẽ trôi qua, đôi khi cũng chợt nghĩ về cô nhỏ và những kỷ niệm thuở thiếu thời!

Rồi hôm nay… ở một góc trời, khi hơi lạnh kéo về làm run cây cỏ. Hắn khoác chiếc áo da ra sân sau, điếu thuốc cầm tay, ngồi nhớ về cô nhỏ. Lòng chợt bồi hồi nghĩ lại chuyện ngày xưa. Chuyện ngày xưa vẫn như gió như mưa, đến bất chợt và đi không cần báo. Nhớ dáng dấp vui tươi với đôi chân sáo. Nhớ nụ cười con trẻ hồn nhiên. Nhớ cái môi trề, nhớ cái miệng nói huyên thuyên; thích bắt nạt người ta bằng đôi mi ướt. Hắn mồi thêm điếu thuốc, cười vu vơ nhìn tàn lá hoe vàng. Hạ sắp qua rồi, thu chớm về ngang, nghe tiếng gió thì thầm trên hàng cây đứng lặng. Ở cuối trời tây còn vài tia nắng, rực sáng chân mây, soi cánh nhạn lẻ loi tìm.

Chiều lặng lờ đi nhẹ vào đêm, châm điếu nữa để tìm hơi ấm. Hắn đứng dậy vươn vai bước chậm, dọc con đường bên dòng suối cạn gần bên. Tiếng côn trùng rả rích gọi đêm, nghe quạnh vắng và như có điều gì thôi thúc. Ừ nhỉ, sao không dùng FaceBook, thử lục tìm tên cô nhỏ, anh Châu.

Lục tìm mãi khá lâu, vẫn không thấy nên đành bỏ cuộc. Lại ra sân đốt thêm điếu thuốc, kẽo kẹt võng đưa, nằm ngắm sao trời. Tự hỏi thầm, “mình có bao giờ gặp lại nhỏ ơi”, khi bóng thời gian vụ vù như ngựa phi qua vuông cửa sổ. Hắn tin kiếp con người cái gì cũng có phần có số nên cũng hy vọng biết đâu mình gặp lại sau nầy.

Và cứ thế ngày lại qua ngày, hắn vẫn không ngưng lục tìm Face Book. Vì vẫn như có cái gì thôi thúc, cứ ngân nga “nếu có một lần nào”. Đôi khi hắn tự cười mình “sao quá tào lao”, cứ hy vọng vào những điều ảo tưởng. Nhưng đôi khi đầu óc cứ vất va vất vưởng, cứ trông mong gặp lại cô nhỏ dù chỉ một lần.

Khi lá vàng rụng rớt đầy sân, cũng là lúc được tin anh Châu còn sống. Nhận được tin qua Hội Quán Phi Dũng (nơi sinh hoạt của những cựu Không Quân Miền Nam năm xưa). Lòng mừng vui nói mấy cho vừa. Ôi mầu nhiệm trong thời internet. Bạn bè năm xưa… nay kẻ còn người mất, biết được tin nhau càng lúc càng nhiều.

Nghe anh Châu nói chuyện của nhỏ… buồn thiu; “dù đã có chồng con nhưng bây giờ mỗi người một ngả. Chồng đã ra đi với một người đàn bà xa lạ; vì sắc hay vì tình trong khi hạnh phúc chưa kịp đơm hoa!” Thương số phận của nhỏ quá xót xa, dù tập quán nước ngoài có lạ gì nửa chừng gãy gánh. Anh Châu cho số phone “nếu có khi nào cần đến, hoặc… một lúc nào đó có thể gọi ủi an cho nhỏ bớt bơ vơ. Cũng may, con của nhỏ không phải còn thơ, lại rất mực thương yêu, nghe lời mẹ dạy.”

Hắn ậm ừ nghe anh Châu nói vậy, dù trong lòng có lắm nỗi xót thương. Cũng may (?)… nhỏ ở cách đại dương, mà thăm hỏi có giúp gì đâu nhỉ. Chuyện ngày xưa chỉ còn là những ký ức dễ thương, đáng quý; nhớ lại cho xanh đoạn đường đang có nhiều lá thu rơi. Hắn chỉ có thể cầu xin bình an và may mắn đến với nhỏ thôi!!!

Rừng Vua
tháng 8/2018

—-
(*) Lính không quân là lính không có quân 🙂


« TRANG NHÀ »