Tâm Sự Kẻ Tha Hương

ngày 30.07.18


Em hỏi tôi, sao không về thăm xứ sở
Em biết rồi sao còn hỏi, em ơi
Đất nước hôm nay tan nát, tơi bời
Cũng bởi lũ cộng nô toàn phường vô lại

Chắc em hiểu anh, sao còn ái ngại
Bởi vì anh đã một thuở ngang trời
Đã không sờn lòng chinh chiến muôn nơi
Để bảo vệ tự do, tô bồi non sông gấm vóc
Thế mà lũ nửa ngợm nửa người ngu đần vô học
Ra rả gọi phi công miền Nam là “giặc lái”, “nguỵ quân”
Chúng nó, bọn giặc xâm lăng trong rú, trong bưng
Quả là thứ côn đồ huênh hoang vô học

Rất nhiều lúc nhớ quê hương
Nhớ bạn bè xưa đã hy sinh trong chiến chinh
Lòng rưng rưng bật khóc
Xót thân phận mình biệt xứ tha hương
Nhất là nay đã đi gần trọn con đường
Cứ đau đáu ngó về nơi chôn nhau cắt rốn

Phận làm trai mà bị trói tay khi quê hương nguy khốn
Quả là không dễ chút nào khi phải bạc tóc làm ngơ
Dẫu đất nước đang điêu linh mà ngủ vẫn nằm mơ
Thấy quê hương đẹp xinh, tự do nhân bản
Thấy quê hương đã sạch bóng bạo quyền Cộng Sản
Đất nước thanh bình, hạnh phúc nơi nơi
Nhưng mỗi khi giật mình… nước mắt lại rơi
Vì thực trạng gông xiềng còn tràn lan khắp nẻo
Dẫu không phải là đứa con bạc bẽo
Nhưng chỉ biết đau lòng vì bất lực phương xa

Tóm lại. Em ơi! Bởi vì tôi là người lính Cộng Hoà
Nên không thể đội chung trời với bọn người hại dân, bán nước
Xin hồn thiêng núi sông, tổ tiên ban phước
Để có một ngày rất gần
Nắm xương nầy được làm xanh cây cỏ quê hương.

Cuối tháng 7/2018

(*) Hình anh hùng Phi Công Trần Thế Vinh


« TRANG NHÀ »