TẦM GỬI

ngày 26.03.18


Ta bỏ đời ta sống đời người khác
Kể từ khi giặc phương Bắc tràn vào
Tránh được đòn thù, ôm chặt nỗi đau
Nơi viễn xứ, 28 năm, thậm khổ

28 năm biết bao nhiêu giông tố
Rớt xuống đời, vướng từng bước chân qua
Đất bỗng gần hơn, trời mỗi lúc một xa
Nợ cơm áo nặng hơn tình quê cũ

Ta bỏ đời ta sống đời lam lũ
Bỏ mộng ngang trời hời hợt bon chen
Đêm vẫn sầu, rượu vẫn cạn bao phen
Tay hứng lá, đầu hứng sương bạc phếch

Bao nhiêu tuổi đời bỗng như thấm mệt
Ngó vọng quê xa nhãn lực mù mờ
Mặc khải đời mình trộn lẫn vào thơ
Thật vô nghĩa khi sống đời kẻ khác

Ta bỏ đời mình từ ngày bi đát
Tháng-tư-buồn-năm-một-chín-bảy-lăm
Trong ta bây giờ bao nỗi hờn căm
Trên xứ lạ, miếng cơm hòa nước mắt

Ta bỏ đời mình ruột gan se thắt
Chữ nghĩa vụng về góp nhặt thành câu
Không soi gương cũng biết mắt đỏ ngầu
Trong thoáng chốc đau niềm đau vạn đại

Tháng 4/2003


« TRANG NHÀ »