Buổi sáng thức dậy Buổi sáng vừa thức dậy Mở toang cửa sổ phòng Bên ngoài sương mờ lối Thì thầm ngọn xuân phong
Thơ Song Ngữ

Vườn nhà tôi sót lại Vài hoa Xuân thắm nở Sau bão tuyết thế kỷ Gửi em thay nụ cười
Tôi không nghĩ tấm lòng tôi cao thượng Khi quyết định xa em giữa buổi đông sang Nhưng vì lòng tôi luôn có nỗi bất an Khi nhận biết chính mình không phải là chọn lựa tốt nhất Cho tương lai và hạnh phúc chân thật Của riêng em. Em đáng được nhận lãnh, trông […]
Chùm lá vàng ở bờ hồ tôi gặp Đẹp lạ lùng bên sóng nước như mơ Gió đưa cành lá phất phơ Thản nhiên trong nắng đợi chờ hoàng hôn
Hoa Nở Chẳng Hạn Kỳ Bất chợt được tin nhắn Đón em ở phi trường Tôi bàng hoàng nhìn ra ngoài Nắng nhạt hãy còn vương Trên cỏ úa, trên cành cây trụi lá
Nhớ Cuộc Tình Huyền Thoại Đất trời đã trọng thu Lá vàng bay lả tả Sáng thức dậy đi làm Phóng xe trong hơi sương lạnh giá Bất chợt nhớ tới cánh đồng hoa vàng Và cuộc tình huyền thoại năm xưa
Bỗng nhiên lòng rất nhớ / Muốn liên lạc hỏi em / Cánh đồng hoa vàng năm xưa / Có phải đang ở trong mùa gió chướng / Ngắm trăng thu cho tôi nhiều tưởng tượng / Một bóng lẻ loi đang ngước mắt nhìn
Mới đó… mà đã 45 năm / Kể từ ngày “một-chín-bảy-lăm” / Thời gian lướt đi thật nhanh / Nhìn lại một thời xuân xanh
Theo tiếng gọi, tôi trở về mạn bắc / Gió giao mùa vi vút cánh rừng phong / Nghĩ tới một người tháng đợi ngày mong / Lòng náo nức tăng nhanh từng cây số
Thơ tôi dệt chuyện trên trời Ngẫu nhiên rụng xuống trúng người lạ, quen Không cần nhớ, chẳng cần quên Đừng hy vọng, chớ bắt đền… tội tôi Nhưng thơ khó dệt khi vui Chỉ khi buồn khổ chín muồi mới mong