Trăng lồng lộng trên cao Gió mơn man biển mặn Đêm chìm trong thinh lặng Chỉ nghe sóng dập dồn
Thơ
Tôi buồn lắm tiễn em về lối cũ Chiều phi trường vươn vải nắng vàng hoe Nước mắt sũng buồn giọt ngọc tròn xoe Rơi thánh thót vào hồn tôi tỳ vết
Giáng Sinh vừa rồi tuyết rơi trắng xóa Dù không bao lâu cũng đã lạnh căm Thế mà em vẫn ở đó bao năm Tuyết trắng xoá, mấy tháng dài mới dứt
Hoa bằng lăng mỗi mùa vẫn nở Người ơi người có nhớ nhau chăng Nhớ màu hoa tím bằng lăng Nhớ khung trời cũ, nhớ trăng năm nào
Đêm qua mơ về đến Cà Mau Đứng giữa phố ca Tình Anh Bán Chiếu Gặp lại bạn bè trong thời niên thiếu Vui ơi là vui, thương quá là thương
Ngày tháng như mây bay Vô tình không định hướng Tâm tư tôi vất vưởng Khi tuổi đời vào thu
Rừng Thu lá đổ muôn nơi Gió Thu đưa đẩy mây trời lang thang Quanh tôi từng chiếc là vàng Lượn lờ trong gió như đàn bướm bay Vài chú nai qua suối gầy Ngàn thông rào rạt đón ngày vừa lên
Thời gian tựa cánh chim bay Thoáng ba vạn sáu ngàn ngày là bao Chạy khỏi nước mới ngày nào Bốn tám năm lẽ lệ trào tha phương
Để tôi kể bạn nghe Chuyện tình tôi thật lạ Tôi với nàng… Dẫu chưa hứa với nhau lời vàng đá Nhưng kỷ niệm đong đầy, sâu đậm Tưởng sẽ bền lâu
Dẫu biết Mẹ sống dài hơn thế kỷ Và lũ con đã hạnh phúc hơn người Dẫu vẫn biết cuộc đời như mộng mị Nhưng Mẹ đi rồi buồn lắm Mẹ ơi!